watch sexy videos at nza-vids!
haythe.hexat.com - trang chủ
thế giới giải trí

Trang 1 trong tổng số 2

ĐTLA Nam

Tác giả: Khuyết Danh
Dịch giả: Patmol Black

Ngày 19 tháng 3
Ừm...ok...thôi được rồi...làm sao mình bắt đầu đây? Okay...ừm...chào? Tốt, bây giờ mình lại đi nói chuyện với một quyển tập, điên thật! Ok, được rồi, đây là quyển nhật kí mới của mình. Cô giáo văn bảo mình phải viết một cuốn nhật kí trong suốt học kì này, thành ra... Nhưng mình sẽ viết 2 cuốn nhật kí lận, mà cuốn này chỉ dành cho mình thôi. Một mình mình thôi! Cuốn kia, mình sẽ bịa đại những chuyện hay ho một chút, những chuyện vụn vặt thường ngày chẳng hạn... Miễn sao người ta đọc cảm thấy chấp nhận được với một thiếu niên mới lớn là được rồi. Nhưng cuốn này, cuốn này thì khác. Tại sẽ không ai được thấy nó hết. Không ai được đọc hay chấm điểm nó hết. Sẽ không ai biết được toàn bộ những tư tưởng ma giáo trong này là của mình. Không bao giờ!

Cho nên, ừm...Chắc là mình nên tự giới thiệu một chút. Dù gì cũng là lời mở đầu mà. À, mình tên là Billy Chase, 14 tuổi (Chỉ còn 10 tháng nữa là 15 rồi). Mình cao khoảng 5 feet 8, tóc vàng, mắt nâu. Mình hơi thiếu cân so với độ tuổi này, nhưng mình sẽ tăng cân lẹ thôi. Mình không ốm lắm, cũng không mập lắm. Giọng mình cũng bắt đầu qua khỏi thời kì nhừa nhựa rồi! Cảm ơn trời! Sao mà mình ghét cái thời gian đó quá! Mà nghĩ lại, mẹ hiền yêu dấu của mình lại đi một quyển sách tặng mình ngày sinh nhật! Cuốn sách bệnh hoạn với tựa đề "Điều gì xảy ra với tôi", một trong những quyển sách dạy cho con trai và con gái biết về cơ thể của mình và những chuyển biến trong thời kì dậy thì. Lúc đó mình "Ghê quá! Mẹ này!". Sao cũng được, thường thì mình không thích nói lảm nhảm nhiều như vậy, nhưng mà đây là cuốn nhật kí của mình, của mình, nên nếu mình không được phép nói nhảm ở đây thì mình còn được phép nói nhảm ở đâu nữa?

Chà, nói đến đoạn đáng sợ nhất rồi. Ok, Billy...Chỉ là một cuốn tập thôi mà. Đâu có ai đọc được đâu, đúng không? Ok...đây, đây...Mình là gay. GAY! Mình bú cu và thích cu! Thở dài...Trời đất ơi, không thể tin được mình lại đi viết những câu kinh như vậy vào đây! Nhưng mình đã hứa với bản thân là sẽ không gôm xóa gì hết trong này, với lại mình sẽ không ngừng viết cho đến khi nào hết cuốn tập thì thôi. Thành ra nói tiếp. Đây là lần đầu tiên mình viết cái từ này. "Gay"... Nghe sao thấy dơ dáy quá. Không ai biết, chỉ mình mình thôi, mà mình cũng ước được trở lại làm con nít để khỏi phải biết. Chấp nhận chuyện này thật khổ. Có vài đứa con gái nghĩ mình dễ thương, nhưng tụi nó chỉ tốn thời gian vô ích. Không phải mình không thích tụi nó, chỉ có điều con gái không kích thích mình được như con trai. Ví dụ như cảnh Jamie Cross ở trong phòng tắm! Trời ơi, phải chi con được nói chuyện với cậu ấy một lần, một lần thôi! Jamie tuyệt vời lắm, cậu là nguyên do vì sao đồng tính luyến ái tồn tại trên cõi đời này! Để cho tụi con trai thấy được cậu hấp dẫn cỡ nào! Mắt cậu trông đẹpppp lắm! Cả môi nữa! Mọi thứ...Nếu trên đời này có một đứa con trai mà mình phải hy sinh cuộc sống cho thì chắc chắn đó phải là Jamie Cross.
Thôi được rồi, bây giờ mình sắp phải đi. Mình sẽ giấu quyển nhật kí này trong mớ giấy tập lộn xộn dưới gầm giường. Đó là chỗ bí mật mình biết mà ngay chính mẹ mình cũng không tìm ra. Mẹ mình nhiều chuyện lắm! Gặp lại sau vậy, nhật kí! Bảo trọng!
Billy

Ngày 20 tháng 3

Mình cứ tưởng là hôm nay mình sẽ có đủ can đảm để đem cuốn nhật kí này vào trường nhưng lại không làm được. Chỉ nghĩ đến chuyện có người khác đọc được thôi là cũng quá sức chịu đựng của mình rồi. Mình có thể hình dung được cảnh một đứa nào đó giựt lấy cuốn tập, đọc lớn lên cho cả lớp nghe, trong khi mình cố gắng giựt lại từ tay nó. Mình sẽ không bao giờ sống sót nổi cảnh đó. Cho nên mình để nó ở nhà, đợi đến khi đi học về rồi mới viết. Ngày mai mình sẽ đem nó theo. Mình hứa mà! (Ngéo tay!). Hahaha, giờ mình lại đi nói xạo với cuốn nhật kí của chính mình. Chẳng biết mấy người bị tâm thần có bắt đầu điên kiểu như vậy không?

Bữa nay cũng không có gì đặc biệt. Jimmy lặp đi lặp lại câu chuyện hài của nó đến mười mấy lần trong phòng tập thể dục, nhưng vẫn chẳng thấy có gì đáng cười. Melissa lại được điểm A bài kiểm tra đại số, làm cho cả lớp không ai được nâng điểm hết. Grrr! Phải chi bữa nào mình nhét tài liệu vào người nó, để nó hết le lói. Mà sao nó cũng không màn cái nhìn ganh tị của người khác. Chắc là mỗi người có cái khiếu riêng... Oh...Bữa nay mình lại thấy Brandon trong thư viện. Thở dài... Ok, được rồi, chỉ có trong này mình mới nói thật được thôi, thành ra mình cũng nên nói sơ về Brandon một chút. Nhưng cũng phải đính chính là không phải là mình yêu Brandon hay gì hết, đa phần là vì con tim mình sẽ luôn thuộc về người con trai đẹp trai hấp dẫn không chối cãi được Jamie Cross! Kiss kiss kiss! Trời ơi, đẹp trai quá! (Chùi nước miếng, hình như hơi bị giống con gái hay là gay một chút... Sorry! Hehehe!). Mà Brandon cũng dễ thương lắm, lại hiền lành nữa. Không biết có bao giờ cậu ấy bắt gặp mình lâu lâu đắm đuối nhìn cậu không nhỉ? Tóc cậu màu nâu nhạt, mắt to, màu nâu đỏ. Giống như mắt nai vậy. Cậu ấy cũng khá cao, người thon, mềm, nói chung là ... dễ thương. Cậu thì ngồi trong thư viện làm bài tập gì đó, còn mình thì...ngồi ngắm cậu được một lát. Mà, dâm tặc như mình, mình nghía luôn cả mông cậu. Mà bạn biết không, khi ai đó đang ngồi, bạn có thể thấy được đường cong của mông họ ngay nơi mông họ tiếp xúc với ghế? Đúng rồi...Nó đó...Thở dài...Đường cong của Brandon trông được lắm. Mình học chung môn khoa học với Brandon, nhưng tụi mình không có nói chuyện gì nhiều. Mình nghĩ chắc cũng không sao, tại vì trường học chỉ mới bắt đầu được chừng một tháng thôi. Nhưng cũng tốt nếu mình có dịp bắt chuyện với cậu ấy. Theo kiểu bạn bè thôi, hiểu không?

Hôm nay như vậy là đủ rồi, mình và Sam sắp ra khu đồi chơi. Oh, đúng rồi! Sam là thằng bạn thân nhất trên đời của mình. Tụi mình biết nhau cũng lâu, lâu lắm rồi. Mình có lúc cũng phải thừa nhận rằng nó dễ thương nhưng nghĩ như vậy chẳng khác nào đi hôn anh hay em trai mình. Không bao giờ! Còn về cái đồi? Đó là chỗ tụi mình tụ tập. Gần đây có một khu công viên mà không ai thật sự chú ý đến, riêng chỉ có tụi con nít khu này, mà trong công viên có một con đồi lớn ngay chính giữa. Tụi mình hay lại đó nói chuyện, cười đùa, nói chung là đủ thứ. Nó không biết gì về chuyện mình thích con trai, mà chắc là sẽ không bao giờ biết. Nhưng mọi thứ khác mình có thể chia sẻ với Sam mà không phải ngại gì hết. Oops! Chắc là Sam đang bấm chuông cửa, phải chuồn đây! Gặp sau!
Billy

Ngày 21 tháng 3
Trước khi cảm thấy có lỗi về chuyện này, mình cũng nên lên tiếng trước là mình thật sự có tính đến chuyện đem cuốn nhật kí vào trường bữa nay. Thiệt mà! Mình chỉ... sơ ý để quên nó ở nhà thôi. Ok, ok, có thể là mình không có sơ ý để quên. Nhưng giờ cũng chưa phải lúc mình bắt đầu xách theo trái tim và tâm hồn mình mọi lúc mọi nơi. Không cần phải gấp, còn thiếu gì thời gian. Thôi, nói nhiêu đó cũng đủ rồi. Có tin vui!!! Thử đoán xem bữa nay ai nói chuyện với mình??? Đoán đi!!! À mà khoan, làm sao bạn biết được, bạn là cuốn tập muh!!! Rõ chán! Là Jamie Cross!!! Trên đường đi vào lớp, mình thấy cậu ấy hắt xì, nên mình nói "Bless you!", và rồi cậu ấy quay lại nhìn mình... NHÌN MÌNH... rồi nói "Cảm ơn!". Bình thường thì chuyện cảm ơn chẳng có gì đặc biệt, nhưng mà đây là Jamie Cross bằng xương bằng thịt!!! Thiên thần tóc vàng, mắt xanh, đẹp trai và cực kì dễ thương, niềm khao khát của mọi đứa con trai và những thằng gay kín trên trái đất này! Mình sướng muốn phát điên! Ok, bây giờ mình bắt đầu có suy nghĩ giống tụi con gái rồi, nhưng cũng chẳng sao! Con trai cũng có cảm giác vậy. Tụi con trai cũng cảm thấy phấn khởi với những chuyện vụn vặt như mọi người khác thôi. Mình đâu cần thiết phải cứng rắn trong chuyện này. Mình cũng có quyền được cười khúc khích hay thở gấp khi nhìn thấy người mình thương chứ. Jamie hấp dẫn nên mình thương cậu ấy, chỉ đơn giản vậy thôi. Hy vọng ngày mai cậu lại hắt xì nữa!

Bữa nay mình có nói chuyện với Simon. Simon là một đứa thông mình, trí thức, có đầu óc, đeo kiếng này nọ, và cực kì dễ thương, nhưng cũng chẳng ai thèm để ý đến việc đó tại không ai thích giao du với Simon. Mình chẳng bao giờ hiểu được tại sao mọi người lại lạnh lùng với cậu như vậy. Chắc tại cậu không biết cách ăn mặc, thành ra tụi kia không muốn chơi. Mình thường thắc mắc làm sao khiến một người thì được coi là thánh trong khi người khác lại bị khinh rẻ ở cái chốn này. Ý mình là, giống như chẳng có tiêu chuẩn gì hết? Có phải về ngoại hình? Hay tính cách? Hay tài chính? Thành tích thể thao? Tiêu chuẩn lúc nào cũng đổi, mà chẳng có ngày nào như ngày nào. Và nếu ai đó không thay đổi kịp thời theo trào lưu, người đó sẽ chịu cảnh lên voi xuống chó nhanh đến chóng mặt. Mình đã từng chứng kiến vài trường hợp như vậy... Sao cũng được, mình lâu lâu cũng có nói chuyện với Simon chút chút, nhưng tụi mình chỉ mới trở thành bạn cách đây vài tháng thôi. Thật ra... mình hơi xấu hổ về việc này... nhưng mình có lần mơ thấy Simon. Một buổi tối, chẳng có lí do gì cả. Cậu chỉ... ở đó... trần truồng... và sẵn sàng... và mình nghĩ chẳng cần phải kể thêm chi tiết cũng đủ biết chuyện gì diễn ra sau đó. Thành ra gặp mặt cậu ở trường buổi sau đối với mình cũng hơi là lạ. Mình nghĩ mình kết bạn với Simon với hy vọng sẽ được ngủ với cậu một ngày nào đó. Hehehehe, mình quả là một thằng dâm tặc. Nhưng cũng hay, Simon thật ra cũng là một đứa bạn tốt.

Bữa nay mình phải ở nhà một mình, tại Sam bị phạt ở lại trường. Hahaha, có khi mình cũng chẳng hiểu nổi nó. Làm sao nó lại nghĩ nó có thể quăng đôi giày của Jimmy LaPlane lên trên nóc nhà??? Nó thì nghịch ngợm nhưng đôi khi mình cảm thấy nó hơi quá đáng, nếu bạn hiểu ý mình nói gì. Mà thật ra thì ai cũng vậy thôi, đúng không? Sao cũng được, mình về nhà đã gần hai chục phút rồi mà vẫn chưa thủ dâm nữa. Đúng rồi... Có gì thắc mắc không? Mình 14 tuổi... và mình thủ dâm! Hơn một lần mỗi ngày! Thủ dâm vui hơn là làm bài tập, nó vừa giúp mình thư giãn vừa tập thể dục, tăng cường sự phối hợp ăn khớp giữa mắt và tay, nâng cao khả nâng tập trung cùng trí tưởng tượng và sáng tạo, mà nó cũng giúp con nít tập tính tự giác lau chùi. Đó là cách giáo dục hoàn hảo nhất cho một đứa con trai đang lớn như mình. Cho nên... Xin lỗi nha, bây giờ mình phải kiếm một cái vớ cũ để hô biến một lát... Jamie, mình tới đây, babe... Gặp lại sau!

Billy.

Ngày 22 tháng 3

Tuyệt! Mình đọc lại những ngày vừa qua chỉ thấy toàn thủ dâm, nghía trai với tưởng tượng nhăng nhít. Có phải là tệ không chứ? Chẳng biết nữa, nhưng nhiều khi mình chẳng thấy mình "gay" chút nào. Nghe khó tin thiệt nhưng mà đó là sự thật. Mình thức dậy, đến trường học, cũng làm một người bình thường như mọi người. Thì mình có nghía trai hơi bị nhiều một chút, mà mình nghĩ đến chuyện làm tình cũng nhiều... Nhưng đâu phải cuộc sống mình chỉ có thế. Ừ thì, mình cũng chưa từng làm chuyện đó, nên nói chính xác thì tình dục không dính dáng gì tới cuộc sống của mình. Có lúc mình thấy chẳng có chuyện gì to lớn. Giả sử mai mốt mình thú nhận chuyện của mình (Đừng có mà nghĩ đến chuyện đó, Billy!!!), chẳng lẽ mình sẽ trở thành một người khác? Chẳng lẽ mình sẽ nói chuyện khác đi, đi đứng kiểu khác, thay toàn bộ tủ quần áo, đi ngoài đường với con 'bíp' lọt ra ngoài hay chân mang guốc? Thôi, chắc mình nên hài lòng với cuộc sống bình thường hiện giờ là được rồi.

Sam chắc là lại gặp rắc rối với ba mẹ về vụ bị phạt lần trước rồi, nên có vẻ mình lại có thêm một ngày ở nhà một mình nữa. Cũng hay. Hiện giờ mình không có hứng lắm. Không hẳn là chán, cũng không phải là vui. Chỉ là một trong những lúc mà bạn muốn làm cái gì đó... nhưng lại hoàn toàn không có ý kiến là làm cái gì. Giống như mình muốn, nhưng lại không có đủ hăng hái để làm. Mình chắc là khi lớn sẽ không còn cảm giác này nữa. Ít ra thì cũng hy vọng như vậy. Thật bực khi nghĩ vậy là bình thường. Bữa nay không có gì để nói. Lại phí hết một trang nhật kí! Cũng không hẳn. Mình nghĩ mọi thứ đều có tầm quan trọng riêng của nó. Ai biết được, một ngày nào đó , khi mình đọc lại, lại thấy việc mình ghi lại những chuyện như vầy là đúng. Đôi lúc đọc lại những giây phút phân vân, không giải thích được, với cái nhìn khác cũng hay hay. Gặp sau!

Billy

Ngày 23 tháng 3

Ok, từ giờ mình sẽ ngưng làm bộ là sẽ đổi ý về chuyện này. Dứt khoát là mình sẽ không đem cuốn tập này vào trường! Hôm nay mình thấy quyển tập của Jimmy bị cô văn tịch thu trong lớp. Nó đang vẽ cái gì đó, chẳng chết chóc ai hết, vậy mà bả giựt cuốn tập của nó rồi còn nỡ lòng làm thằng nhóc quê bằng cách treo bức tranh nó vẽ lên trên bảng cho đến cuối tiết học! Trời! Như vậy đâu phải là cách giáo dục thích đáng mà chỉ làm người ta thấy nhục nhã thêm thôi. Tưởng tượng lúc mình đem cuốn nhật kí vào lớp mà cũng bị bả làm như vậy? Rồi sau đó? Bả sẽ vừa hủy hoại cuộc đời mình, vừa nói "Xin lỗi, nhưng đáng lẽ em phải chú ý nghe tôi giảng lần thứ n về cách thức bỏ dấu chấm phẩy trong câu văn!". Cám ơn nhiều, con mụ khốn kiếp! Mình thề là trường học chẳng có gì tốt, nếu chẳng phải vì đó là nơi bạn bè mình tụ tập dưới một mái nhà.

Mình vừa phát hiện một điều lạ khiến mình phải băn khoăn. Trong lớp khoa học có một con nhỏ tên Celia mà mình hầu như chẳng bao giờ để ý đến, cho đến bữa nay... Mình cam đoan là nó nhìn mình. Ý mình muốn nói là thật sự "nghía" mình. Lúc đầu mình cũng chẳng nghĩ gì, nhưng sau vài lần bắt gặp nó quay sang nhìn mình hoài, mình bắt đầu thấy khó chịu. Mình suýt mở miệng hỏi coi nó nhìn cái khỉ khô gì. Thế rồi mình lại nghĩ khác. Mình thắc mắc có thể con nhỏ đó, nó thích mình. Không phải là "THÍCH mình", chỉ "thích mình" thôi. Cũng có thể mình nằm trong danh sách những đứa con trai có thể lên giường với nó cũng không chừng. Mình thì không nghĩ mình khêu gợi gì ráo, ngoại trừ vài lời khen ngợi ngớ ngẩn của tụi con gái trong trường, hay là mấy câu như "Thằng này lớn lên sẽ đào hoa lắm" từ những người bà con xa (Mà đối với mình thì ai mà chẳng xa). Mà như có cái gì đó nhá lên trong mình khi nghĩ về việc mình cũng nằm trong mơ tưởng hàng ngày của con nhỏ. Hehehe, chắc là mình cũng trổ mã rồi. Cho dù chỉ là một đứa con gái nhưng mình thấy cũng hay hay.

Nhắc đến mơ tưởng trăng sao, mình lại thấy Brandon trong thư viện bữa nay. Mình thề, chắc là cậu ấy đóng đô luôn trong này. Mình mong việc cậu ấy trình diện ở thư viện cũng như mong việc mặt trời mọc mỗi buổi sáng.Và lúc nào mình cũng tìm được hàng ghế tốt để nhìn cậu rõ hơn. Kì thật, mình chưa hề nói chuyện với Brandon bao giờ, như lại như bắt buộc phải nhìn cậu ấy. Ngắm nghía cậu từ xa cứ như la xem cầu truyền hình trực tiếp. Như thể...sẽ mất hay nếu mình để Brandon biết sự có mặt của mình. Brandon có thể trông đẹp trai mà không cần phải làm ra vẻ. Tuyệt vời một cách tự nhiên. Một ngày nào đó mình thật sự sẽ bắt chuyện với cậu nhiều hơn.

Điện thoại reng. Chắc là Sam gọi cho mình, than phiền về chuyện nó bị cấm cung thêm bao lâu nữa. Đi đây!

Billy.

Ngày 24 tháng 3
Bạn có thấy là mình không hề nhắc đến cái tên Jamie chút nào trong suốt hai ngày qua không? Không, không phải mình quên. Mình chỉ không muốn lắp đầy cuốn tập này bằng những lời huênh hoang khen ngợi Jamie đẹp trai thế này, Jamie đẹp trai thế kia. Mình đang tìm một cách thích hợp để miêu tả tình cảm của mình với cậu ấy nhưng vẫn chưa thành công. Mình thấy Jamie trên lối đi ở trường ít nhất mỗi ngày một lần, thỉnh thoảng vào bữa trưa nữa, lúc đó mọi giác quan của mình đều tập trung vào cậu ấy. Mình thấy bối rối về mọi thứ. Mình không thể mở miệng mà không run rẩy từ trong ra ngoài. Những lúc mà Jamie đi ngang qua người mình, mình hít thật sâu, như muốn hít được mùi cơ thể cậu ấy, và nín thở càng lâu càng tốt để giữ nó lại trước khi nó bay mất. Thở dài... không ổn chút nào. Ý mình nói, nếu một lúc nào đó, Jamie bắt chuyện với mình, mình sẽ không kiềm được mà hôn cậu. Chỉ có thể vậy thôi, muốn tránh cũng không được. Là lỗi của cậu, ai bảo cậu đẹp trai quá làm chi. Mặc dù vậy, cũng có khi mình muốn không nghĩ về Jamie nhiều như vậy. Đó là những khi mình nhắc tên Jamie 5,6 lần khi nói chuyện với người khác, làm người ta cảm thấy đầu óc mình có vấn đề. Lúc thì suy nghĩ về Jamie cho mình cảm giác đê mê mà bất kì thuốc kích thích bất hợp pháp nào cũng không có được. Lúc lại khiến mình buồn thật buồn. Jamie là cả thế giới của mình, không vì một nguyên nhân hiển nhiên nào ngoại chuyện cậu trông thật hấp dẫn. Có lúc cậu làm mình cảm thấy bất lực, và mình chỉ ước sao không cần phải lo nghĩ, sợ cảnh bị cậu đánh đập, hất hủi, vừa cười cợt với ý nghĩ có thằng pêđê thích mình. Mình thề là chẳng ai có thể hành hạ mình được như kiểu của Jamie.

Có vẻ như Sam chỉ bị có 3 ngày cấm cung trong nhà. Nếu xoay xở khéo, nó có thể chỉ chịu ở nhà ngoan ngoãn chừng 2 ngày. Ba mẹ nó hơi hiền, đôi lúc cũng dễ dãi với nó quá. Nhưng mà này, thằng bạn thân của mình sắp được giải phóng, nên mình cũng chẳng có lí do gì để phàn nàn. Nó nói nó có tin mừng cho mình, nhưng nó muốn gặ mặt ở khu đồi mới chịu nói. Mình không chắc là mình có nên mừng hay không nữa. Với Sam, "tin mừng" có thể là mọi thứ từ việc kiếm được một đồng xu từ năm 1985 cho đến chuyện khám phá ra nơi Jimmy Hoffa được chôn cất. Nên mình nghĩ cũng không nên suy nghĩ nhiều về chuyện đó cho đến lúc nó nói với mình. Từ giờ đến lúc đó mình sẽ làm bài về nhà và nghe nhạc trên kênh truyền hình MTV. Mai gặp! Tạm biệt!

Billy.

Ngày 25 tháng 3
Ừm, Sam thông báo cho mình biết tin vui rồi, không hẳn là vui, nhưng cũng khá thú vị. Có vẻ như có một con nhỏ nào đó ở trường rất thích mình. Mà lại KHÔNG PHẢI Celia (Theo như lời thằng Sam nói...). Vấn đề lớn là nó không biết nhỏ đó là ai. Cũng theo lời nó nói thì nó vừa bị một đám nữ du côn tiếp cận trong phòng tập thể dục ngày hôm qua, rồi lại bị tụi nó hỏi cung nhiều thứ về mình. Kiểu như "Nó có bồ chưa?" "Nó đàng hoàng không?" "Nó sẽ phản ứng ra sao nếu có một ai nói là thích nó?" và một số những câu tra khảo khác. Ở trường này có một chiến lược tuy không nói ra nhưng ai cũng biết về việc thổ lộ tình cảm của mình cho người nào đó. Điều lệ thứ nhất, thông tin nhận dạng về bạn phải được giữ kín hoàn toàn và chỉ được tiết lộ cho đến khi tình hình đã được đánh giá và xác nhận là an toàn. Điều lệ thứ nhì, bạn phải có một đứa bạn hay nhóm bạn để phái đi thu thập thông tin về đối tượng, trước khi quyết định xáp vào. Điều lệ thứ ba, ngăn cấm không được nhắc đến tên bạn trong quá trình chất vấn người bị yêu. Ở cái chốn này, tin đồn lan truyền còn nhanh hơn là lửa cháy trong rừng. Điều lệ thứ tư, bạn phải đứng cách xa đối tượng mình thương ít nhất năm chục mét trong thời gian chờ đợi kết quả điều tra. Mà bạn cũng không được nhìn thẳng vào mắt nạn nhân ít nhất là bảy phút và bốn mươi ba giây sau khi tụi bạn hoàn thành công việc tìm hiểu. Này, đâu phải mình đặt ra mấy thứ luật lệ này, mình chỉ là nạn nhân thôi. Và điều lệ thứ năm, cũng là điều lệ quan trọng nhất, khi bạn đã có được đèn xanh, thời điểm và vị trí bạn chọn để tiếp cận đứa con trai hay con gái trong mơ của mình phải là vào lúc và vào nơi ít xe cộ lưu thông hay còn gọi là vắng người qua lại. Có nghĩa là ở đâu mà càng ít người thấy được càng tốt, phòng trường hợp bạn bị từ chối. Kinh nghiệm đau khổ này có thể sẽ theo ám ảnh bạn suốt đời. Cho nên, nếu con nhỏ này làm đúng luật, mình sẽ biết được tên nó chừng năm ngày rưỡi nữa, trừ đi hay cộng thêm vài tiếng.

Ngoài chuyện đó ra, mình biết là nghe hơi kì, nhưng hổm rày mình bắt đầu nghía Simon. Cậu ấy dường như mất đi một chút vẻ "trẻ con" bình thường, và đang ngày một trổ mã thành một anh chàng đẹp trai ra phết. Cậu để mái tóc vàng mọc dài thêm một khúc, mình cũng để ý đến mông cậu lần đầu tiên từ trước tới giờ. Không tệ. Đôi lúc cậu cũng tỏ ra im lặng, mình thắc mắc không biết Simon có phải gay không. Mình dạo này đang cố gắng khởi động cái gọi là trực giác gay trong cơ thể mình, nhưng có lẽ vẫn nó vẫn chưa chịu làm việc. Cầu cho đừng có trễ quá, nếu xui xẻo mình phải đợi đến lúc đã lấy vợ rồi. Lúc đó khi nhìn vào kỉ yếu cũ của trường, mình sẽ đập đầu vô gối tự tử khi nhận ra hàng tá đứa đẹp trai mà mình đã có thể lên giường với nếu mình có gan. Dù vậy, Simon dễ thương và là người bạn tốt. Mình chỉ việc nghiền ngẫm kĩ vấn đề này hơn tí nữa trong những ngày tới. Cậu ấy không hẳn là mẫu người bạn trai lí tưởng, nhưng cũng chẳng tệ nếu là lần đầu tiên của mình.

Mình có bài tập về nhà, mình cần phải coi một hay hai chương trình tivi trong lúc giải lao để cầm cự được lâu hơn. Nên lần sau mình sẽ viết nhiều hơn!

Billy

Ngày 26 tháng 3
ĐÁNH LỘN! ĐÁNH LỘN! ĐÁNH LỘN!!!! Vừa được chứng kiến một màn quýnh lộn QUÁ ĐÃ trong trường hôm nay, trên lối đi, ngay trước cửa thư viện! Jake Tempton đấu với Ramon Velacci! Hai thằng đều trâu bò, khó đoán trước thằng nào sẽ thắng. Mình thì cá là Jake! Mình từng thấy nó đánh nhau một lần vào năm lớp 6, đánh người ta xịt cả máu! Thiệt là đã! Nghe chừng như cãi nhau về một đứa con gái rồi dẫn đến ẩu đả! Thằng Tommy lớp toán thì bảo mình là Ramon ngủ với con bồ mà Jake đang cặp được 7 tuần. Còn nhỏ Melissa ở lớp tiếng Tây Ban Nha thì nói Ramon và nhỏ kia cặp với nhau lâu lắm rồi, thằng Jake chỉ là kẻ thứ ba. Và rồi, Gabriel thì lại kể là con nhỏ có bầu với Jake, thằng Ramon thì ghen tị vì nó gay nên không thể có con với Jake được, mặc dù nó đang để dành tiền để đi giải phẫu chuyển đổi giới tính sau khi tốt nghiệp trung học. Ghi chú cho bản thân: Gabriel KHÔNG đáng tin cậy nếu nói về tin hành lang. Bảo vệ kịp thời can thiệp trước khi có chuyện gì hấp dẫn hơn xảy ra, nhưng dù sao đi nữa, đây cũng xứng đáng được xếp vào mục sự kiện trong ngày.

Vẫn chưa có tin tức gì về con nhỏ thích mình. Mình có chú ý đến một vài đứa con gái trong trường, nhưng chẳng có đứa nào có vẻ gì là đáng nghi hết. Chẳng có gì trên mức bình thường. Bạn biết không, tuy là mình không biết nhỏ đó là ai hay tụi mình học chung lớp môn nào (nếu có), nhưng mình cũng thấy mình khang khác, hiểu không? Mình diện hơn một chút, tốn thêm chút thời gian chải chuốt tóc, và thật ra cũng cảm thấy...không biết nữa..."khêu gợi", hay gì đó. Dù nó có phải týp của mình hay không, chỉ đơn giản là mình thấy khoái khoái khi được ai đó để ý. Mình thiệt muốn biết là ai! Nhưng mình vẫn còn phải đợi. Còn chuyện này nữa, mình vừa nghe kết quả của cuộc tình đơn phương mới đây nhất. Nhỏ Stacey nói với thằng Bobby S. là nó thích thằng đó, rồi thằng con trả lời là nó chẳng hứng thú chút nào. Thằng đó dễ thương, nhưng mà thỉnh thoảng có hơi có xu hướng đểu. Sao cũng được, sự cố nhỏ này sẽ làm cho MỌI NGƯỜI căng thẳng, dẫn đến quá trình chờ đợi của mình chậm đi rõ ràng. Có khả năng làm chậm trễ kết quả đến cả tuần hay hơn! Grrr! Nhưng mấy chuyện thế này cần có thời gian. Mình đợi được.

Billy

Ngày 29 tháng 3
Vẫn chưa có tin tức gì mới về vụ Celia. Mình nghĩ Celia phải là đứa con gái thích mình, mình muốn nói, ngoại trừ nó ra thì đâu còn ai. Không có nhỏ con gái nào để ý đến mình trừ nó. Mình từng cố bắt chuyện với Celia trước đây, lúc đó nhìn nhỏ như có vẻ muốn xỉu. Nhỏ đổ mồ hôi hột, lại cười rúc rích, mà trông nhỏ hốt hoảng đến độ mình phải nhanh chóng tìm đường thoái lui trước khi nhỏ nổ tung hay gì đó. Dù vậy, cũng hay hay. Bạn biết không, thỉnh thoảng mình cũng thắc mắc không biết mình có bao giờ thấy hứng thú với bọn con gái giống như vậy không. Ý mình nói, mình đâu có mù. Mình biết tụi nó xinh đẹp. Vài đứa còn tuyệt vời nữa là. Rồi còn cái vụ ngực nữa. Hehehe? Gì? Mình chỉ tò mò thôi! Ừ thì mình là một thằng gay, sinh ra và lớn lên là gay, mà con trai mà có ngực như con gái trông thật KINH DỊ! Nhưng mà ngực của đàn bà đôi lúc cũng làm mình mê mẩn. Chỉ cần được ôm chúng, bóp chúng hay gì đó cũng khoái. Celia vẫn chưa được "bà Tiên Vú" ban phước cho nữa, nhưng ngực nhỏ cũng ok, trông nhỏ nhắn, xinh xắn. Tuy vậy, mình lúc nào cũng vẫn thích cái kia của tụi con trai hơn.

Điều gì khiến con trai hấp dẫn mình? Hmmm...Khó mà nói. Biết không, chỉ là khi nhìn con trai, chúng trông thật khêu gợi với mình. Thân thể cao ráo và thân hình gọn gàng, chắc nịch ở đúng chỗ. Mông chắc, tay và chân khỏe mạnh, bụng thon...Ngón tay, cổ, bàn tay...Mọi thứ cơ trên cơ thể đều có mục đích và chức năng, không có cái nào thừa. Mình biết rành những chỗ mà khi liếm sẽ khiến bọn chúng rên rỉ. Rồi còn chỗ đó...cái chỗ xinh đẹp nhất của người đàn ông, với khả năng tự suy nghĩ của riêng nó, với hình dạng, nước da, và cả sức sống trong lành ở trong nó...thật cứng mà cũng thật mềm, vừa nóng lại trơn tru, cả những điều kỳ diệu mà nó có thể làm...Thở dài, bạn có thể thấy được là mình đang nổi máu dâm không?

Mình biết mình được xem là còn trẻ, nhưng mình thiệt rất muốn làm tình. Không phải vì bị áp lực của bạn bè hay muốn thử cho biết hay tại những nguyên nhân phát triển gì đó được viết trong sách. Mình chỉ....mình chỉ muốn cảm nhận cái cầu nối đó giữa hai con người. Mình muốn ôm ai đó vào lòng, chia sẻ mọi thứ trên cơ thể mình cho họ. Không phải ai cũng được, mà phải là ai đó đặc biệt. Mình muốn nếm thử hương vị, cảm giác mà chỉ có tình dục mới có. Mình không muốn làm trai tơ nữa. Mình muốn chuyện đó xảy ra. Mình thiệt thiếu kiên nhẫn, mình biết, nhưng nếu mình suốt ngày nghĩ đến chuyện đó, trong khi lại bị bao vây chung quanh bởi các mẫu người xinh đẹp, thì bà già nó, đương nhiên mình sẽ muốn làm cái đó. Một ngày nào đó, có thể khi mình vật lộn với Sam, mình sẽ hứng lên đột xuất, nổi ý muốn hun nó. Muốn ôm nó sát vào người mình. Muốn le lưỡi liếm một đường dài từ cái chân dễ thương của nó, lên đến đùi, rồi tấn công thẳng vào mỏ vàng. Thật tệ khi nghĩ như vậy về thằng bạn thân mà mình cũng không nên. Nhưng suy cho cùng thì nó là một thằng đẹp trai vả lại bọn mình cũng đã thân với nhau rồi. Thành ra lâu lâu mình cũng tách nó ra khỏi khu vực "tình bạn" để nhìn nó bằng khía cạnh khác. Có khi mình ước sao mình hoàn toàn không quen Sam, để mình có thể chiêm ngưỡng toàn bộ vẻ đẹp của nó mà không phải áy náy. Thế nhưng, dù thằng Sam có là đứa con trai đẹp nhất hành tinh này, nhưng đối với mình nó cũng chỉ là "thằng em họ" thôi. Tóm lại, mình cần phải làm tình trước khi mình bắt đầu nhìn con chó nhà hàng xóm một cách kì cục! Gặp sau!

Billy

Ngày 31 tháng 3.
Bạn có biết chuyện gì xảy ra hôm nay không? Lúc mình đang nói chuyện với Simon. Cậu ấy nói là các băng nhạc như Backstreet Boys hay N'Sync đa phần là nhắm vào giới gay trẻ! Nên mình nói "Chắc cậu đúng!". Cái Simon nói là chuyện ấy không có gì sai hết, rằng nếu cậu ấy là gay, có thể cậu cũng mê hai nhóm nhạc đó! Rồi cậu cười cười khi nói điều đó ra, nhưng đó là... "tín hiệu", đúng không? Có thể cậu ấy đang thử ám chỉ điều gì đó với mình cũng không chừng? Có khi nào cậu ta là gay không? Có không? Mình muốn nói, cậu dễ thương, còn mình thì luôn thắc mắc về cậu, nên cũng có thể có thiệt. Tưởng tượng xem...Simon với mình, vừa cuộn lấy nhau, vừa ôm nhau hôn. Mình không biết lúc đó cậu có tháo mắt kiếng ra không? Môi cậu trông thật xinh, biết không? Mình ngắm chúng cử động mỗi khi cậu nói, môi cậu thật hồng và tinh tế khi cậu phát âm từng chữ. Mình nhất định PHẢI tìm hiểu xem cậu có gay không! Tụi mình sẽ hạnh phúc với nhau, bạn có nghĩ như vậy không?

Nhưng rồi, mình lại thấy khó hiểu. Có phải mình thích Simon vì mình thật sự cho là cậu đặc biệt, hay chỉ vì cậu dễ thương, HAY LÀ chỉ vì cậu có khả năng là đứa gay duy nhất trong cái trường quỷ này? Cậu còn 'trống chỗ', biết không? Cũng như một người đang đói khát trên sa mạc cả tuần nay, chợt nhìn thấy một cây xúc xích đơn độc ngay trước mắt. Đương nhiên nó cũng như là miếng thịt steak với người ấy, "một miếng khi đói bằng một gói khi no" mà, nhưng nếu có miếng steak ở đằng sau miếng xúc xích, có thể người đó sẽ chọn miếng steak. Ok...Không những mình đang nói năng khó hiểu, mình còn đi ví Simon là miếng xúc xích. Mình đoán mình không muốn mắc sai lầm cho bất kì chuyện gì. Mình nghĩ mình nên đợi thêm một thời gian nữa. Nhưng Simon thiệt là dễ thương, mà bữa nay cậu lại mặc quần kakhi ôm thiệt là sát vào cái mông chắc của cậu! Hehehe! Mình thề, mình chỉ muốn dựa đầu vào cái cặp mông tròn trần trụi đó mà ngủ. Mình sẽ thử bắt chuyện với cậu nhiều hơn, để xem mình có điều tra được gì thêm không.

Hôm nay mình trở lại thư viện, nhưng chẳng thấy Brandon đâu. Mình thấy cứ như bị thất tình vậy. Có vẻ hơi ích kỉ, nhưng mình luôn mong cậu ở đó mỗi khi mình muốn thư giãn trong ngày. Mình chỉ muốn Brandon bị xích vào cái ghế để mình có thể ngắm cậu bất cứ lúc nào cũng được. Cậu luôn chúi mũi vào sách, hoàn toàn không biết đến việc mình trông "xinh trai" như thế nào. Đúng rồi, "xinh trai"...Không phải đẹp trai, nghe có vẻ đạo mạo, người lớn quá. Như lúc bạn ăn mặc tươm tất để đi lễ, mẹ bạn sẽ khen bạn "xinh trai". Cũng không phải "bốc lửa" vì đó là cái gì không dễ chạm vào hay tới gần được, còn Brandon thì lại dễ tiếp xúc hơn. Cậu không được xem là "hấp dẫn", vì hấp dẫn tức là cậu phải là mơ ước dục vọng trong mắt của tất cả những người xung quanh. Tức là thoáng nhìn thấy cậu là đã muốn khóc, muốn được như cậu, muốn chiếm hữu cậu. Chỉ hoàn toàn gợi dục khi nhìn cậu từ xa. Cũng không hẳn là dễ thương nữa, vì dễ thương giống như là...một đứa trẻ có một hay hai điểm đáng yêu làm trọn bộ cơ thể trông xinh ra. Như một nụ cười xinh, mắt xinh hay cái mũi xinh, một thứ gì đó nổi trội làm cho cả cơ thể khêu gợi hơn. Còn "xinh trai"....thở dài...xinh trai là vẻ đẹp tự nhiên không trau chuốt mà khi bạn nhìn vào, bạn biết chắc là nét đẹp này không ai biết được ngoài bạn ra. Là một thứ gì đó bạn không giải thích được. Mình biết nghe có vẻ không ổn, khi gọi một đứa con trai "xinh trai", nhưng Brandon là vậy. Cậu là cánh hoa hồng duy nhất, là cơn mưa mùa hè khi mặt trời vẫn chói chang, là chiếc cầu vồng ở giữa hồ nước. Hoàn toàn không ý thức được bạn trông tuyệt vời thế nào, và người ta muốn chỉ cần được biết mọi chuyện về bạn như thế nào ngay từ lúc đầu họ gặp bạn. Brandon là thế. Mình phải thừa nhận là bữa nay mình nhớ cậu ấy.

Sao cũng được, mình sẽ ra khu đồi gặp Sam. Nên mình nói chuyện với bạn sau. Mình hơi mừng khi nghĩ ra chuyện này. Cuốn tập nhỏ này thật sự giúp mình viết ra mọi suy nghĩ. Chứ không thì làm sao mình có thể nói những chuyện như vậy cho bất kì ai khác...Thành ra...Cám ơn.

Mình có một giấc mơ thật kì lạ đêm hôm qua! Ừ thì, cũng không lạ lắm, chỉ khác thường. Và lẽ dĩ nhiên đó là giấc mơ về Jamie! Mình nghĩ đến nước này mình đã có thể chính thức phân loại Jamie vào hàng ngũ của những thứ ám ảnh mình. Sao cũng được, trong mơ, chỉ có mình và cậu ấy ở trong khu chợ, và tụi mình đi mua sắm này nọ. Rồi cậu cứ cười cợt này nọ những trò chơi điện tử về sex trong cửa hàng Spencer Gift. Những games điện tử như "Thuốc kích thích" hay "Trò ba người". Điểm đáng buồn là, không có chút gì đả động tới sex ở trong giấc mơ. Nhưng khi tỉnh dậy, mình thấy mọi thứ ở bên ngoài thật xinh đẹp. Ý mình nói, mình chắc chắn là Jamie Cross "thẳng", mà nếu cậu không phải, chắc hẳn cậu đã dễ dàng tìm được một thằng gay dễ thương hơn mình để ngủ với. Thở dài...nhưng mình không thể không yêu cậu. Và mình GHÉT điều này!!! Trời ơi, mình ghét như vậy! Tại sao? Bởi vì làm sao nếu cậu ấy không thích mình? Làm sao nếu cậu chỉ thích con gái? Nếu lúc cậu cho mình cơ hội để thành tình yêu định mệnh của cậu, rồi lại kiếm thấy một đứa dễ thương hơn? Grrr! Mình ước phải chi mình có thể bằng cách nào đó kiểm soát được tình cảm của con tim, nhưng mình KHÔNG THỂ! Chính như vậy mới làm mình bực muốn chết! Cũng bởi vì mình trước sau gì cũng bị tổn thương! Đơn giản là mình yêu đứa con trai đó bằng tất cả trái tim, mà nếu cậu ấy không có cùng chí hướng, thì mình phải làm sao? Mình chỉ việc "đóng cửa con tim" lại hả? Bộ được sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu suốt đời này mình không bao giờ yêu được một người nào khác hơn là yêu cậu? Vậy mình phải làm gì? Rồi có khi nào mình phải chết đơn độc một mình, sau khi bỏ ra suốt cuộc đời để tìm kiếm một đứa chỉ dễ thương bằng phân nửa của Jamie? Mình không nói xạo, mình từng khóc khi tự hỏi đây có phải là cơ hội và hạnh phúc duy nhất của mình không, hay cũng chỉ là một mơ tưởng viễn vông chẳng bao giờ thành sự thật. Thở dài...đôi lúc mình rất ghét cảm xúc này.

Có phải mình thiệt bị ám ảnh không? Thỉnh thoảng mình cũng thắc mắc. Mà những người nói là mình bị ám ảnh...họ có hiểu được tình yêu chân chính là như thế nào? Một tình yêu không màn đến thời gian. Một tuần, mười tuần, mười tháng, mười năm. Chẳng ăn nhầm gì nếu bạn thật sự yêu ai đó. Con tim mình cũng không phân biệt được phải trái. Nó không thấy sự nguy hiểm khi yêu một người không có hứng thú với mình. Nó không hiểu được sự mạo hiểm trong đó, hay những hậu quả theo sau lời từ chối. Giống như là đói bụng vậy. Khi bạn đói thiệt là đói, bao tử bạn không muốn nghe bất kì lí lẽ nào. Nó không muốn vướng víu tới chi tiết hay hậu quả hay nghi ngờ hay lo sợ gì hết. Nó chỉ cần biết những thứ nó muốn, liên tục thúc đẩy bạn cho đến khi bạn cung cấp cho nó những thứ nó cần. Đó là cảm giác khi yêu một cách vô vọng. Chỉ được nhìn vào cái vật xinh đẹp, hoàn hảo đó, nhưng lại hoàn toàn ở xa tầm tay. Nhưng dù biết vậy, bạn cũng cố thử với tới nó. Như thể muốn chạm tay vào mặt trăng. Mình thật hi vọng mình có thể hoặc thuyết phục cậu đáp lại tình yêu của mình, hoặc tìm ra phương thuốc chữa trị virus cho căn bệnh yêu đơn phương này.

Mình có nói với bạn là mình chưa hề có suy nghĩ nào trong đầu về Jamie mà không dính dáng tới làm tình một cách trực tiếp hay gián tiếp không? Mình muốn cậu đến nỗi mình có thể nếm được mùi vị của cậu khi mình bước ngang qua. Nhịp thở mình thì ngưng lại, và mình cảm nhận được lực hút mãnh liệt từ cậu, kéo mình thật mạnh, chỉ để chạm tay vào người cậu. Mà, một phần nào đó trong mình lại cảm thấy mình không xứng được chạm vào cậu. Mình thấy sợ. Có thể bạn nghĩ mình chỉ thấy căng thẳng trong khi chỉ việc nói với cậu ấy là mình yêu cậu. Nhưng không phải dễ như vậy. Thành thật mà nói, mình hiện giờ đang thấy hạnh phúc khi thương thầm Jamie, cảm nhận được sung sướng tột độ mà chỉ cần nhìn cậu cười. Mình biết là cảm xúc của mình không được đáp lại, mà mơ ước của mình hoàn toàn không phải "thật" theo nghĩa chính xác của nó. Nhưng... niềm vui khi nghĩ rằng cậu có khả năng là gay, rằng cậu cũng có thể đang nghía mình, thật to lớn! Tình yêu thật vĩ đại, mà lẽ hiển nhiên, đó cũng là thứ mình đang tìm kiếm, nhưng mình cũng không phủ nhận cảm giác tội lỗi khi không biết cậu thật sự nghĩ như thế nào. Những người chỉ sống vì kết quả chính xác sẽ nói "Làm liển bây giờ đi chứ đừng ngu ngốc mà không làm gì cả". Những ai nói như vậy là đã quên đi niềm vui thật sự mà tình yêu có thể mang lại cho họ. Niềm vui mà sự mập mờ, nụ cười e thẹn và những cái liếc nhìn lén có thể cung cấp. Quả là tuyệt vời đối với mình. Mình yêu cái cảm giác này. Mình không vội. Cứ mặc họ muốn làm tình với chừng 30 người để rồi hy vọng rằng họ kiếm được định mệnh của họ trong số những người đó. Mình thà chờ đợi thêm để tìm một người mình thật sự yêu. Một người mình có thể đợi cho đến phút giây cuối cùng. Người luôn làm mình phải đoán biết. Mình thích như vậy lắm.

Tốt, mình dự tính bữa nay chỉ toàn viết về Jamie nhưng hình như không phải. Và mặc dù mình khởi đầu câu chuyện ngày hôm nay thực sự vui vẻ, có vẻ như niềm vui đó đã xuống cấp thành một cái gì đó đáng buồn chán. Thế tại sao mình không kết thúc ngay tại đây, khi tâm trạng vẫn còn kha khá. Ngủ ngon!



hình ảnh